Truyện ngắn được viết hư cấu, dựa trên bối cảnh tại Stockholm, Thụy điển. Các nhân vật đều không có thật và hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng của tác giả…. Truyện lúc đầu được dự định là truyện ngắn, nhưng sau lại càng dài và đang được biên tập và viết lại nhiều đoạn. Đây chỉ là một phần trong đó 🙂
……. (tiếp phần 1)
Sweet Stockholm (Photo credit: Let Ideas Compete)
Đúng 7h tối, điện thoại tôi reo lên, lạch bạch leo cầu thang xuống dưới nhà mở cửa cho anh. Anh đứng trước cửa lóng ngóng như chàng trai đến hẹn hò và mang theo một chai rượu vang quắp sau lưng rất tẽn tò… ôi anh chẳng đến đây vài lần nhậu và chúng mình nhậu như lũ đàn ông với nhau đấy thôi. Nhưng rượu vang thì khác nhỉ, nó mang lại cảm giác lãn mạn ấy. Tôi chẳng biết nấu món gì để đãi anh, thú thực việc nấu nướng của tôi rất thảm. Tôi hỏi bảo chi về món phở gà già bí truyền của cô ấy để nấu đãi anh. Chả là ở đây, gà công nghiệp ăn rất bở, mỡ mòng và thịt lại không thơm. Nên anh em rỉ tai nhau mua gà già là loại gà đẻ cả chục lứa rồi, thịt săn lại, đùi bé như cánh… hay gọi gà siêu mẫu. Tôi hỳ hục nấu từ chiều khi đi mua áo tặng anh về. Anh ăn một tô rồi hai tô, khen ngon nức nở bảo cách nấu của tôi quen thuộc. Tôi vặn vẹo, quen thế nào? Anh ậm ừ nói: giống mẹ anh nấu! Tôi cười khanh khách, khoái chí lắm vì lần đầu tiên có người khen tôi.
. Quên chưa khui chai rượu vang, sau khi dọn dẹp xong chung tôi vào phong tôi để tiếp tục nhậu nốt chai còn lại. Trong phong tôi có một cái bàn phấn thấp thấp. trên bàn luôn có 2 cái ly uống rượu và một lọ hoa bướm giả do bảo chi tặng từ hồi chúng tôi mới quen. Anh ngồi dưới sàn, lưng dựa thảnh thơi vào tường, tay gác lên bàn phấn của tôi vẻ mặt rất mãn nguyện. Anh bảo hôm nay được ăn ngon, lâu lắm rồi anh mới được ăn ngon đến thế. Tôi chọc, sắp về với vợ rồi anh ơi, ăn còn ngon hơn! anh cười haha, chúng tôi nâng ly, cụng leng keng. Cái nhịp ly đụng nhau mỗi lần một dày hơn, chúng tôi đang thưởng thức hay đang cố say để giải sầu?!
Tối nay như linh cảm điều gì đó, tôi mặc cũng khá quyến rũ, cái áo mango màu cam, cổ khoét sâu, váy bó sat khiên tôn lên đc vẻ đẹp cao ráo của tôi. Anh nheo mắt nhìn tôi qua chiếc ly rỗng rồi nói: em hôm nay đẹp! đẹp lạ! Tôi tự tin trả lời: ôi ôi… em lúc nào chả đẹp!
Anh cười haha rồi ngả đầu sang bên phải, ưu tư, chiếc ly xoay xoay trong tay…. Anh như lấy hết can đảm rồi thốt ra: anh thích em!
Tôi thấy hơi váng vất trong đầu, tôi nhìn mình qua gương bàn phấn, má tôi ửng hồng, tôi ngơ ngác, tôi nhìn gương rồi tôi nhìn anh, như thể tôi muôn khẳng định chắc chắn là tôi đang ở trong phòng, không phải say, không phải mơ!!!
Tôi lấy hai tay nâng ly như thể chiếc ly ấy nặng lắm. Anh nói tiếp… : Anh chưa có vợ!!!!!
Tôi sững người! vì sao anh lại nói với em anh có vợ rồi?? Vì em bảo em có bạn trai rồi, em tôn thờ tình yêu của em nên anh nói vậy để được gần bên em, để em không bao giờ nghĩ anh đang theo đuổi em.
Anh kéo tay tôi lại gần ngực anh, chiếc ly trên tay tôi bỗng chới với, nghiêng ngả….
Tôi gục mặt vào ngực anh, tôi kể cho anh nghe là tôi hâm mộ anh, một người đàn ông đã có vợ luôn giữ mực thước với tôi, và tôi tôn trọng điều đó nơi anh. Tôi bảo với anh, người yêu tôi đã dời bỏ tôi, anh bảo anh biết trong một lần tậm sự, anh đoán biết được. Tại sao nhưng người đàn ông bên tôi họ hiểu tôi quá vậy, mà trong khi tôi không nhận ra được sự thâth nào về anh… mắt tôi mơ màng, tôi ngồi dậy, vuốt tóc và nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn le lói, tuyết rơi rơi… Tôi thấy mình trong những bông tuyết, trắng tinh tinh, một ai chạm đến là đã chực tan ra rồi….
Anh vòng tay ôm tôi, hôn lêm mắt, lên má, lên cổ tôi…. và tôi tan vào anh….
Sáng hôm sau, tôi thức giấc, anh đã đi rồi, bỏ lại tờ giất và nói: Anh yêu em, anh xin lỗi!
Khi đọc 3 chữ đầu tiên tôi, trong lòng tôi sáng lên, một tia hy vọng nhỏ nhoi….. nhưng ba chữ sau…. tôi không hiểu vì sao anh xin lỗi tôi?